Chào mừng các bạn đến với [M]ái-[N]hà-[V]iệt. [M]ái-[N]hà-[V]iệt ra đời với mong muốn sẽ là nơi để mọi người quy tụ cùng nhau học hỏi, thư giãn và chia sẻ mọi nỗi buồn vui trong cuộc sống, là nơi tình bạn được vinh danh, cho dù đó chỉ là những con người ảo nhưng ẩn bên trong là những trái tim đầy ấp chân tình và niềm tin yêu đáng quý. Chúc các bạn luôn hạnh phúc và thành công trong cuộc sống.
Chú ý
» Hãy đăng ký hoặc đăng nhập để có thể xem toàn bộ nội dung các chuyên mục. » Xin xem phần nội quy và trợ giúp để biết cách sử dụng diễn đàn. » Rất mong tìm kiếm trước khi đặt câu hỏi. » Yêu cầu viết tiêu để cụ thể rõ ràng. Không sử dụng ngôn từ thiếu văn hóa trên diễn đàn.
Tình như thoáng mây
15/11/2011, 1:36 pm
hehe
-‘๑’ :: [M]ÁI-[N]HÀ-[V]IỆT :: -‘๑’ gokugal Thứ bậc:
avatar-dulieu : 57,11709|47,11462|50,11888|49,10938|64,12636|51,11473|48,12294|58,12202|66,11449Tôi: : Giới tính : Tuổi con: : Tuổi : 30posts : 135points : 1287thanked : 99Ngày tham gia : 08/09/2011Ngày sinh : 18/06/1993Đến từ : HcmChâm ngôn sống : hehe
Anh đồng ý với em rằng “Mọi thứ đến với chúng ta quá nhanh và ra đi cũng quá nhanh trong thời gian quá ngắn”. Nhưng anh ơi, anh có biết hàng ngày em phải gồng mình để chịu đựng? Em luôn tâm đắc với câu “Vui chỉ đủ buồn và nhớ để vừa quên” trong bài thơ “Trò chơi”. Nhưng bao nhiêu là đủ và bao nhiêu là vừa nhỉ?! Một chút chút vui cũng đủ để buồn và phải một chút chút nhớ mới vừa để quên.
Anh đã cho em nhiều hơn cái chút chút đấy niềm vui nên giờ em đang rất buồn. Anh đã cho em nhiều hơn rất nhiều cái chút chút nhớ đấy nên giờ em đang rất khó khăn để quên. Anh đồng ý với em rằng “Mọi thứ đến với chúng ta quá nhanh và ra đi cũng quá nhanh trong thời gian quá ngắn”. Nhưng anh ơi, anh có biết hàng ngày em phải gồng mình để chịu đựng? Mỗi cái nhấp tay ấn del từng số điện thoại của anh, nick chát,… tất cả những gì liên quan đến anh là lòng em se lại, cảm giác như bàn tay ai đó bóp nghẹt con tim mình. Nhưng em chẳng còn cách nào khác để lấy lại sự bình yên.
Quen anh vào đúng thời gian lòng mình quá chông chênh vì mối tình 4 năm chỉ toàn sự mệt mỏi, người ta đang chuẩn bị cho ngày cưới và tất nhiên em không phải là sự lựa chọn cuối cùng của họ. Anh chủ động làm quen và cùng nhau hát bài “Tình ta biển bạc đồng xanh” trong tối karaoke đấy. Quen nhau như thế, em đón nhận sự quan tâm của anh như một người bạn. Một người bạn tối tối lại gọi điện nói chuyện suốt mấy giờ đồng hồ khiến giấc ngủ của em thay đổi. Một người bạn thẳng thắn trách em là kẻ “ôm rơm nặng bụng”. Một người bạn nói lời rất giữ lời. Một người bạn biết chia sẻ và luôn biết cách giải quyết vấn đề khiến mọi người vui… Một tháng như thế cũng đủ để em hiểu anh là người chân thành với bạn bè. Một tháng trôi qua đúng nghĩa là bạn...
Bỗng nhiên anh không còn thường xuyên gọi điện hay nhắn tin nữa. Có chăng vài câu nói chuyện cũng chỉ là em gọi. Em thấy hụt hẫng. Hơn một tháng như thế, em rối bời trong cơ số dấu chấm hỏi rồi ngậm ngùi tự trả lời “Có lẽ vì…”.
Em im lặng. Câu trả lời của anh cũng là sự im lặng. Buồn quá, nhắn tin - anh trả lời bằng im lặng. Lúc đó em mới thực sự cảm nhận rõ điều gì đã đến. Em biết con tim mình tưởng chừng như được hồi sinh thì phải lụi tàn. Cuối cùng, những băn khoăn, trằn trọc, rơi nước mắt hàng đêm suốt gần 2 tháng cũng đã có lời giải thích và câu trả lời cuối cùng của anh. Đau lòng lắm nhưng dù sao từ bỏ khi trong lòng không còn chút băn khoăn cũng nhẹ nhàng hơn. Và cũng thật may là lời yêu anh em chưa kịp nói. Em sẽ cố gắng thoải mái như anh mong muốn. Con heo đất, em vẫn sẽ nuôi. Tóc, em sẽ vẫn để dài. Mặc dù, những thứ đó giờ chẳng còn ý nghĩa gì đối với anh. Cảm ơn anh vì một tháng đầy sự quan tâm, chia sẻ và hai tháng đầy sự hờ hững, xa cách. Ba tháng, mọi thứ đến và đi quá nhanh trong thời gian quá ngắn, phải không?!
An Hà
Tình như thoáng mây
 Xem thêm các bài viết khác cùng chuyên mục
 Xem thêm các bài viết khác cùng chuyên mục
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Không dùng những ngôn từ thiếu lịch sự. * Bài viết sưu tầm nên ghi rõ nguồn. * Tránh spam nhảm không liên quan đến chủ đề. Yêu cầu viết tiếng Việt có dấu.