Chào mừng các bạn đến với [M]ái-[N]hà-[V]iệt. [M]ái-[N]hà-[V]iệt ra đời với mong muốn sẽ là nơi để mọi người quy tụ cùng nhau học hỏi, thư giãn và chia sẻ mọi nỗi buồn vui trong cuộc sống, là nơi tình bạn được vinh danh, cho dù đó chỉ là những con người ảo nhưng ẩn bên trong là những trái tim đầy ấp chân tình và niềm tin yêu đáng quý. Chúc các bạn luôn hạnh phúc và thành công trong cuộc sống.
Chú ý
» Hãy đăng ký hoặc đăng nhập để có thể xem toàn bộ nội dung các chuyên mục. » Xin xem phần nội quy và trợ giúp để biết cách sử dụng diễn đàn. » Rất mong tìm kiếm trước khi đặt câu hỏi. » Yêu cầu viết tiêu để cụ thể rõ ràng. Không sử dụng ngôn từ thiếu văn hóa trên diễn đàn.
Nước mắt chảy xuôi
15/11/2011, 1:31 pm
hehe
-‘๑’ :: [M]ÁI-[N]HÀ-[V]IỆT :: -‘๑’ gokugal Thứ bậc:
avatar-dulieu : 57,11709|47,11462|50,11888|49,10938|64,12636|51,11473|48,12294|58,12202|66,11449Tôi: : Giới tính : Tuổi con: : Tuổi : 30posts : 135points : 1287thanked : 99Ngày tham gia : 08/09/2011Ngày sinh : 18/06/1993Đến từ : HcmChâm ngôn sống : hehe
Nó nhớ ngày ba đưa nó vào Sài Gòn nhập học, má đứng dưới tàu mà khóc thật nhiều. Má dặn dò, rồi chuẩn bị cho nó thật nhiều thứ. Má lo lắm, lần đầu tiên nó đi xa thật xa nhà đến vậy... Hôm ni đọc được mấy bài tham gia cuộc thi viết “Nơi ta đang sống” tự nhiên nước mắt nó tuôn trào, nó khóc tức tưởi như chính nó là những nhân vật trong những câu chuyện ấy…Cũng lâu lắm rồi thì phải nó không như hôm nay, hôm nay nó mít ướt như cô bé hồi năm nhất đại học.
Nó nhấc điện thoại gọi về nhà cho má, má hỏi sao giọng con nghèn nghẹt, mới ngủ dậy hay có đau bệnh gì không? Có ăn uống đàng hoàng không? Má không biết giọng nó nghèn nghẹt bởi vì nó vừa mới khóc… Nó nhớ.
Nó nhớ ngày ba đưa nó vào Sài Gòn nhập học, má đứng dưới tàu mà khóc thật nhiều. Má dặn dò, rồi chuẩn bị cho nó thật nhiều thứ. Má lo lắm, lần đầu tiên nó đi xa thật xa nhà đến vậy.
Nó nhớ, ngày ba tìm được nhà trọ cho nó, gửi gắm cho anh hai con cậu, an tâm rồi ba về quê. Ba không cho nó đưa ba ra ga. Nó đứng ngoài cổng nhà trọ thấy ba đi bộ ra đầu hẻm mà khóc như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Lúc đó nó chỉ muốn theo ba về, rồi không học hành không tương lai gì cũng được. Và nó cũng biết rằng ba đang khóc.
Nó nhớ cái ngày nó lo lắng không biết ở quê có chuyện gì mà nóng ruột trong người đến vậy, muốn về nhà thật nhanh. Không báo trước cho ai, nó mua vé tàu về quê. Nó về nhà để thấy má lại khóc… Má khóc vì ba bệnh phải nằm viện, 3 đứa con lại đi học xa, má sợ, má cảm thấy cô đơn.
Nó nhớ ngày tốt nghiệp, ba bệnh nên mình má lặn lội đường xa để vào chúc mừng đứa con gái đầu lòng hoàn thành tốt khóa học. Nhìn thấy nó đừng trên bục nhận tấm bằng má lại khóc, má khóc vì mừng cho nó, má khóc vì má coi đó như là món quà nó trả ơn cho má. Má hạnh phúc. Nhưng má đâu biết rằng món quà đó quá nhỏ so với những gì má đã vì nó hi sinh.
Rồi cũng có ngày nó sẽ trở thành má của những đứa trẻ, nước mắt lại chảy xuôi dòng. Nó sẽ lại lo lắng, hi sinh cho những đứa con của nó, để rồi nó giật mình khi nghĩ rằng má mất ngoại lúc vừa mới lên 3 tuổi, má không có được tình thương, không có được những giọt nước mắt yêu thương lo lắng cho má...
Thuy Duyen
Nước mắt chảy xuôi
 Xem thêm các bài viết khác cùng chuyên mục
 Xem thêm các bài viết khác cùng chuyên mục
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Không dùng những ngôn từ thiếu lịch sự. * Bài viết sưu tầm nên ghi rõ nguồn. * Tránh spam nhảm không liên quan đến chủ đề. Yêu cầu viết tiếng Việt có dấu.