Một tông đồ tận tụy Miyagikhông
thể lựa chọn một người nào khác hơn nữa. Nhiệt thành, bền bỉ,Yamaguchi
đã trở nên một thánh Tây đồ của võ phái Goju ở Nhật. Với ýchí sắt đá,
ông khởi sự truyền bá môn võ khắp nước Nhật. Công việc đầutiên của ông
là thiết lập các võ đường. Ông tổ chức hội Không Thủ Đạođầu tiên tại
trường Đại học Ritsumeikan và võ đường Không Thủ Đạo đầutiên ở miền tây
Nhật Bản năm 1930. Dưới sự lãnh đạo không chút mệt mỏicủa ông, môn phái
bắt đầu thu hút các môn sinh mới và khởi sự lan trànkhắp xứ.
Mớiđầu,
trong công cuộc phát triển tại Nhật, Yamaguchi đã thực hiện một sựthay
đổi căn bản trong môn phái Goju. Sau khi quan sát các môn sinh,ông đi
đến kết luận rằng chi phái Không Thủ Đạo Okinawa, với nguồn gốccổ truyền
là võ Tàu, quá tĩnh và gò bó.
Ôngtin
rằng chỉ tập quyền và tập giao đấu có quy ước không thôi sẽ cản trởrất
nhiều người môn sinh. Theo những động tác của phái Okinawa,ông nhận thấy
nhiều môn sinh không thể sáng tạo những đòn tổng hợp đủsẵn sàng hoặc
theo đòn có lợi cho mình khi địch thủ để hở.
ĐiềuYamaguchi
muốn thực hiện là mở rộng các động tác để môn sinh ra đònnhanh hơn và
tự do hơn. Ông muốn mỗi người có thể tạo cho mình một sốđòn liên hoàn,
miễn là vẫn giữ những kỹ thuật căn bản của môn võ. Trướchết, ông áp dụng
ý kiến trên vào việc tự do đối luyện.
Banđầu,
tự do đối luyện được hệ thống hóa thành những đường đi nước bướcđàng
hoàng. Sau đó, chỉ còn một bước tự nhiên từ việc tự do đối luyệnđến việc
giao đấu tranh giải. Nhưng đi từ võ đường đến nơi tranh giải,việc tự do
đối luyện lại còn biến đổi thêm nữa. Yamaguchi phải nhờ đếnsố vốn kiến
thức của mình về những ngành võ thuật khác để thiết lập mộtcách đấu
tranh giải.
Các nguyên lý của kiếm đạo Thờiấy
ông căn cứ nhiều vào các nguyên lý của kiếm đạo trong việc thiết lậpcác
luật lệ tranh đấu với tính cách thể thao. Kiếm đạo được ưu tiên vìhai
lý do: Nó chú trọng đến kỹ thuật khi tung đòn và giới hạn vùng tấncông.
Mặc dầu có nhiều sự dị biệt với các môn khác kế vùng để hở đượctấn công,
Yamaguchi nhắm vào bụng và đầu như những mục tiêu.
Ônggiải
thích: “Trong kiếm đạo, một lưỡi kiếm thật có thể cắt đứt bất cứphần
nào trong cơ thể con người và gây ra thương tích hoặc tử trận.Nhưng để
chắc chắn, chỉ có những đòn tấn công nơi đầu và bụng mới đượctính điểm”.
Đối với Không Thủ Đạo cũng vậy, những vùng tấn công phảiđược giới hạn.
Và loại đòn tung ra cũng thế. Trong khi giao đấu, cácđầu thủ chỉ được
quyền đấm đá mà thôi. Cùi chỏ, trảo, và những đòn dùngngón tay và bàn
tay xòe bị cấm ngặt. Tuy nhiên, khi giao đấu tại võđường, ai muốn dùng
đòn gì thì dùng, không bị ngăn cản. Bởi thế, ngườita thường nhận thấy
người đấu giỏi nhất trong võ đường có thể khôngphải là người giỏi nhất
khi đấu tranh giải, và ngược lại.
Đi Mãn Châu Vớiviệc
giải thoát môn Không Thủ Đạo khỏi bị gắn bó chặt chẽ với các bàiquyền,
và với sự du nhập khía cạnh tranh giải, môn Không Thủ Đạo đãtiến những
bước dài trong vòng mấy năm. Nhưng chiến tranh đã bùng nổ,và dưới sự
lãnh đạo của các tướng lĩnh thời chiến, Nhật Bản đã dấn thânvào chính
sách bành trướng.
Năm1939,
Yamaguchi đã phải rời võ đường mình và được phái đi Mãn Châu nhưlà một
nhân viên của Chính phủ Nhật. Ông ở lại đây suốt thời chiếntranh. Trong
khi phiêu bạt tại xứ người, ông đã có dịp chu du Trung Hoađể học những
ngành võ thuật của nước này.
Khichiến
tranh sắp chấp dứt, Yamaguchi bị bắt cầm tù. Vào lúc ấy, vợ ông,bà
Midori, lại đang cận ngày sinh đứa con thứ ba. Dẫn theo hai đứa conbên
mình, bà Yamaguchi đã đi bộ hàng mấy cây số qua làng bên và sinh nởnơi
đây. Mấy tháng sau làng này bị bốn lực lượng quân sự thường xuyênoanh
tạc.
Mặcdầu
là một người trầm lặng và dễ cảm xúc, bà Yamaguchi trong thời kỳnày đã
tỏ ra có sức mạnh ngấm ngầm và ý chí mạnh mẽ. Những người thâncận với tổ
chức Goju đều nói rằng nếu Yamaguchi không có bà Midori, vớiý chí sắt
đá của bà bên cạnh trong những năm ấy, ông đã không thể thiếtlập được cơ
sở của mình. Một vài môn sinh thời xưa cảm thấy yêu mến bàhơn là thầy
họ. Bà đã khuyến khích họ và giữ tinh thần họ qua những nămtập luyện
gian khổ.
Yamaguchiđã
có tên trong danh sách làm khổ sai trong trong trại tù chính trị.Nhưng
ngay cả những người giam giữ ông cũng đã thấy ông làm sao ấy. Saubao
nhiêu thử thách, họ biết được ông là ai, và sự việc như đã kể ở đầubài.
Cuốicùng,
khi Yamaguchi được phóng thích năm 1947, ông trở về quê hương,thấy mọi
ngành võ thuật đang tan nát. Quân đội các nước Đồng minh đãđặt võ nghệ
ra ngoài vòng pháp luật, trong thời gian họ chiếm đóng.Nhưng may mắn
thay, Không Thủ Đạo không bị ảnh hưởng, bởi vì vào thờiđó, môn võ này
không được người Tây phương biết đến nhiều và các sĩquan chỉ huy tưởng
rằng Không Thủ Đạo là một ngành vũ Đông phương.
Dùđược
may mắn như thế, Yamaguchi vẫn thấy bao nhiêu công việc nặng nềchờ đợi
mình. Ông thấy võ đường của mình vô tổ chức trong khi ông đivắng. Ông
khởi sự làm việc với ý chí sắt đá, xây dựng lại tất cả. Mộtđiều đã giúp
ông là cái bề ngoài khác thường của mình. Ông đã để tócdài, theo lối các
tu sĩ Thần đạo và các Samurai thời xưa. Bởi nhữngphong thái cổ truyền
đã bị dẹp qua một bên sau khi chiến tranh và sựđua đòi theo phương Tây,
Yamaguchi lại càng phải đặt niềm tin tưởngmãnh liệt vào những truyền
thống của xứ sở bằng cách thể hiện phongthái của các lãnh chúa thời
phong kiến cũ.
Bành trướng võ nghệ Bềngoài
kỳ lạ và lòng nhiệt thành của ông, với niềm hãnh diện về quá khứcủa dân
tộc, đã được dân chúng Nhật đáp lại. Những năm sau đó chứngkiến một sự
bành trướng đáng kể của môn Không Thủ Đạo, cũng như mọingành võ thuật
khác, và không những ở Nhật, mà còn ở các quốc gia khác.
Cómột
điều hơi khôi hài là trong khi Nhật Bản không hề truyền bá những
tưtưởng của mình bằng vũ khí trong thời chiến, thì những môn chiến đấu
cánhân của nước này lại lan tràn khắp thế giới trong thời bình. Một
điểmthích thú nữa cần nêu ra là sự chiếm đóng bằng quân sự tại nước
Nhật,xét về một quan điểm là có lợi. Có rất nhiều người ngoại quốc phục
vụtại Nhật đã tìm đến võ đường Goju Kai ở Đông Kinh, luyện tập võ
nghệ.Khi về nước, họ mang theo mình môn võ ấy và giúp sức truyền bá nơi
hảingoại.
Mộttrong
những công việc đầu tiên mà Yamaguchi thực hiện, từ khi ở MãnChâu về,
là cố gắng làm sống lại lòng hâm mộ võ thuật. Ông quyết địnhmở một cuộc
biểu diễn dài một tuần lễ ở Đông Kinh, trình bày tất cả cácmôn võ Tàu mà
ông đã khám phá trong những năm lưu trú tại đây, cũng nhưngành võ thuật
cổ truyền Nhật Bản. Kỳ đại hội đó đã gặt được nhiềuthành quả và giúp
cho việc làm sống lại lòng say mê võ nghệ. Trong lúcđó thì các môn sinh
của Yamaguchi từ khắp nơi đổ về họp mặt với thầy.
Môn phái vững mạnh Ngàynay,
phái Goju là một phái đang bành trướng mạnh tại Nhật. Từ Tổng hànhdinh
tại võ đường Goju Kai, Yamaguchi coi sóc cả một hệ thống lớn nhữngvõ
đường, trong các trường học, công sở, xưởng máy và khắp nơi trongxứ. Và
Yamaguchi kiểm soát chặt chẽ tổ chức của mình.
Kếtquả
là môn phái được tổ chức chu đáo, với những nguồn tài chính lớnmạnh để
có thể điều hành và phát triển môn võ. Đối với các huấn luyệnviên và
những môn sinh cao cấp, ông thường mong một ngày nào đó họ sẽmở được
những võ đường riêng của họ. Ông có thể giúp họ về tiền bạc họđang cần
trong thời kỳ xây dựng.
Vềphần
họ, họ trung thành với môn phái và với chính bản thân thầy mình.Một
phần nhờ sự giúp đỡ tài chính, một phần nhờ uy tín cá nhân,Yamaguchi đã
thành công trong việc buộc chặt các giám đốc võ đường ấyvới ông, thay vì
nhìn họ tản mát, thiết lập các chi phái riêng của họ.
Đểgiữ
cho cả hệ thống điều hành, phải có những nguồn tài chính vững chắcchảy
dần về tổ chức cao cấp để thăng đẳng cấp cho môn sinh. Đã qua rồicái
thời một võ sư dạy ít người, học trò tới tận nhà thầy để tập
luyện,Yamaguchi giờ đây có gần 2.000 môn sinh riêng tại Goju Kai mà
thôi.Ngày nay, muốn điều hành một cơ sở võ thuật lớn mang lại thành quả,
cầnphải có tổ chức và tài chính.
Tiềnquỹ
được nhận vào bằng hai cách: Bằng tiền nhập hội mà môn sinh phảiđóng
khi ghi tên tại một võ đường thuộc phái Goju, và bằng sự cấp phátbằng
cấp. Một phần số tiền đó chia cho võ đường địa phương và phần kiagửi về
tổ chức trung ương. Yamaguchi đã dùng quỹ đó mở những võ đườngmới, trả
lương huấn luyện viên, và trang trải các chi phí tổ chức,thường xuất
hiện trong một cơ sở quan trọng như “Đế quốc Không Thủ Đạo”của ông.
…Và
phái Không Thủ Đạo Goju cũng mang một bộ mặt phức tạp, lạ lùng
khôngthua gì người lãnh đạo nó mà chúng tôi đã trình bày trong phần
trước.Cách tung đòn của nó chịu ảnh hưởng của một số môn phái khác.
Nhiềuđòn
đánh ra trông rất dịu dàng như trong các phái võ Trung Quốc. Thậtra
phái Không Thủ Đạo ở Xung Thằng (Okinawa) bắt nguồn từ lục địa, đượcdu
nhập vào Nhật Bản hơn 400 năm nay, và tiến triển thành một môn võlấy
“cương” làm trọng. Về nguồn gốc của toàn môn phái Không Thủ Đạo
nóichung, người ta chỉ biết mơ hồ bằng vài mẩu chuyện truyền kỳ do
ngườixưa kể lại, theo những mẩu chuyện ấy thì môn Không Thủ Đạo phát
sinh từthời Đức Bồ Đề Đạt Ma, ông Tổ của môn Thiền học Phật giáo, đã từ
Ấn Độlặn lội qua Trung Quốc (năm 520 sau Tây lịch), trước tiên đến trụ
trìtại chùa Thiếu Lâm, Ngài đem những tư tưởng Phật giáo truyền dạy
chomôn đồ.
Môn thể dục cho các nhà sư Chươngtrình
giảng dạy và kỷ luật của Ngài nặng nề và nghiêm khắc đến nỗi cácmôn đồ
không thể chịu nổi, lần lượt hết người này đến người kia ngã lănra bất
tỉnh. Từ đó, Ngài dạy cho các môn đồ môn Thể dục và Trí dục đặcbiệt.
Chẳng mấy chốc, các nhà sư ở Thiếu Lâm tự trở nên nổi danh vì quảđấm vũ
bão của họ, và môn võ đó được truyền bá khắp nơi trong nước.
Tuynhiên,
chắc chắn hơn, người ta biết rằng Không Thủ Đạo phát triển vàhoàn hảo
dần trong tỉnh Okinawa, hòn đảo ở phía Đông nam nước Nhật.Giữa hòn đảo
này và nước TrungQuốc, từ những thời đại xa xưa, đã cónhững mối giao
thông và trao đổi thường xuyên. Bởi vậy môn quyền thuậtTrung Quốc được
du nhập vào Nhật, phần lớn do những học giả thời bấygiờ. Nhưng phải đợi
đến thế kỷ 15 môn Không Thủ Đạo mới phát triển;Thực vậy,
Shôpasi,ngườicai
quản đảo Okinawa, đã ban hành một chỉ dụ cấm sử dụng, sở hữu vàmang bất
cứ món binh khí nào trên lãnh thổ của ông; ai trái lệnh, phảitội chết.
Về sau, vào năm 1609, đảo Okinawa bị lãnh chúa
Shimazu chiếm lấy làm lãnh địa. Đến lượt ông, ông cũng cấm tất cả dân chúng ở Okinawa không được sở hữu và sử dụng vũ khí.
Như
vậy, hai lần không một tấc sắt trong tay, dân cư ở Okinawa đã tìm cách
kiếm một phương thế để tự vệ không cần vũ khí và cuối cùng làm hoàn hảo
môn chiến đấu tay không: Võ
KARATE (
Kara: trống không,
Te: tay), môn Không Thủ Đạo đặc biệt của họ.
Trởlại
võ phái Goju, phái này chủ trương rằng nhờ những phương pháp luyệnhơi
thở, thân thể các môn đệ trở nên cứng cáp, có thể chịu một cú đấmhay cú
đá mà không cảm thấy đau đớn gì cả. Thỉnh thoảng, các môn đệphái Goju đã
khổ luyện bằng cách luân phiên nhau, người đang luyện hơithở để yên cho
người kia đấm đá xối xả vào người. Nhưng những cú đấm,cú đá ấy chẳng ăn
thua gì cả, vì trong khi vận khí, thân thể họ trở nêncứng như sắt.